By Phương Phương
Tặng Cánh đàn ông nhân ngày Phụ nữ VN:
ANH & HẮN

Hắn ồn ào như bão
Anh im lặng sóng ngầm
Hắn nói yêu mông lung
Anh thâm trầm một bến
Hắn luôn luôn hứa hẹn
Anh chẳng hứa bao giờ
Hắn khao khát lượn lờ
Với cái đầu bốc lửa
Anh cồn cào bão tố
Luôn âm thầm bên em.
Trái tim khát bình yên
Em thiếu anh sao được
Hắn chỉ là tia chớp
Thoảng một làn gió hoang.
More...
By Phương Phương
NGHĨ VỀ ANH

Bản lĩnh vững vàng hào hiệp thông minh
Thẳng thắn kiệm lời đủ để người e ngại
Anh chẳng phô trương cũng không dễ dãi
Một khoảng trời khám phá của em!
Có một điều để em nhớ anh hơn
Anh biết nâng niu những trái tim yếu đuối
Anh biết sợ những giọt buồn rong ruổi
Sẽ thấm vào bờ vai dịu dàng tin cậy nơi anh
Cười đi nào đôi mắt long lanh
Anh thương em yếu mềm đến thế
Mong manh ơi! Đừng làm anh sợ
Một thoáng buồn cũng làm anh đau.
Anh sợ một ngày mình lạc mất nhau
Góc trời dành cho em - em không cần đến nữa
Sợ tổ ấm chúng mình sẽ nguội tàn ngọn lửa
Cánh buồm lại tròng trành trước bão giông.
More...
By Phương Phương
ANH TÔI
Anh và tôi cùng mẹ khác cha. Nghe người lớn nói: "Cùng mẹ khác cha thì gần" nhưng sao tôi chẳng thấy gần.
Anh lớn hơn tôi cả chục tuổi cái khoảng cách khá lớn để tôi và anh khó gần nhau. Tuổi thơ của anh và tôi được sống chung một mái nhà với tình thương yêu công bằng của bố mẹ. Lớn hơn một chút tôi cảm thấy rất khó chịu - nói đúng hơn là tôi ghét anh. Anh luôn sai bảo tôi bằng cái giọng rất uy quyền. Tôi như con "osin" ngoan ngoãn làm theo mọi sai bảo của anh như một mệnh lệnh mà không có quyển chống lại.
More...
By Phương Phương
CON GÁI CỦA MẸ
Thỉnh
thoảng Nó ôm mẹ dí sát hai cái đầu vào nhau rồi gọi:
-
Bố ơi! Bố nhìn xem ai đẹp hơn này.
Bố
đang bận gì cũng phải buồn cười:
-
Hì...hình như "cái mỏ"của con nhọn hơn mẹ thì phải.
Nó
buông mẹ ra lao vào đấm bố bùm bụp:
-
Úi giời ! Bố chỉ tài bênh "vợ của bố" nhé!
Năm
nay Nó 13 tuổi rồi...cái tuổi dở dở ương ương đành hanh và ngang ngược. Mẹ nói
một đằng Nó làm một nẻo và chỉ thích làm ngược ý của người lớn. Nhìn cái vẻ bề
ngoài hơi tiểu thư lạnh lùng nhưng chịu khó gợi ý Nó tâm sự thì Nó thuộc dạng
người có cá tính và khá biết điều.
Mỗi
lần nhắc đến anh Bi -Nó tỏ ra khó chịu vì ám ảnh một thời phải "làm osin" cho
anh sợ anh và cả ghét anh nữa. Nhưng rồi một hôm Nó viết một tản văn về anh
trai Nó làm tôi giật mình và bất ngờ về cái tình cảm thực sự trong trái tim non
nớt bé bỏng của Nó!
Đêm
đêm được ngủ với Nó được ngửi cài mùi hương mát rượi tỏa ra từ mái tóc óng ả
mềm mại của Nó... Tôi chỉ ước Nó cứ mãi bé bỏng ngoan hiền như thế này.
Cảm
ơn con gái đã tặng mẹ một niềm vui. Cái
tản văn dễ thương kia đã mách với mẹ rằng con là con gái yêu của mẹ! Mẹ yêu con
lắm con biết không?
Mỗi
ngày qua đi là một ngày vui và không vô vị. Hạnh phúc là Sống để chia sẻ và yêu thương con nhé!
Saigon thang 9/2009.
More...
By Phương Phương
CON ĐƯỜNG CỦA ANH
Em lại về trên lối phố anh qua
Chạm vào đâu cũng nhớ anh nhiều
thế
Cây bên đường vẫn đôi mà em đơn
lẻ
Giọt nước mắt tủi hờn lặng lẽ
rơi...
Còn một mình em với em
thôi
Sao anh để cánh chim chiều ngơ
ngác
Giá như em có thể hòa vào niềm vui
khác
Chẳng bận lòng người nơi ấy chờ
mong?
Anh buồn vui hờ hững hay mặn
nồng
Có khắc khoải đợi từng dòng tin
nhắn?
Saigon không anh Saigon vắng
Một cánh diều chống chếnh giữa hoàng
hôn.
2009.
More...
By Phương Phương
QUÀ CỦA MẸ
Mỗi
lần đi đâu xa anh vẫn không quên mang về cho cô những món quà của vùng quê anh
đến. Cô rất thích những con mực khô vừa dầy vừa dài khi nướng lên thơm phức và
ngọt lịm.Với cô có lẽ chẳng nơi nào có cá mực ngon hơn quê anh.
Cô
cứ tưởng là mình đã "thuộc" anh nhiều lắm ...Vậy mà khi bất chợt ghé thăm anh
cô bắt gặp anh đang nhâm nhi một đĩa cá khô nhỏ cùng một lon bia... Anh mời cô
rất nồng nhiệt:
-
Em ăn thử nhé!
-
Anh ơi! Chưa nướng mà? Ăn có sao không?
-
Đặc sản quê anh đấy! Nó đã chín rồi! Em ăn đi!
Cô
nhìn những con cá nục nho nhỏ đã được hấp chín và phơi khô theo cách nói của
anh tin cậy cho vào miệng:
-
Cũng ngon anh nhỉ? Mẹ làm cho anh à?
-
Ừ mẹ làm cho anh.
More...
By Phương Phương
KHI BÁC SĨ TỪNG LÀ NGƯỜI LÍNH
Viết
cho C.
Đọc báo nghe tin bệnh viện của anh đã có hơn một
chục bác sỹ và điều dưỡng viên nhiễm cúm H1N1 sao tôi thấy bất an và lo lắng
quá!
Anh đang làm gì với cái cơn bão dịch đã tràn vào
tận một bệnh viện lớn của thành phố sôi động này.
Cúm H1N1 không chừa một ai dù người đó có ở cương
vị gì đi nữa. Tôi điện thoại vào máy di động của anh. Bên kia một giọng cô gái
...tôi hơi nhạc nhiên. Tôi nhắn vào mail của anh. Anh bất ngờ chát với tôi
ngay:
- Sao lại cô gái? Rồi em nói gì?
- Em im lặng thôi...hihi. Em muốn giữ sự bình yên
cho anh.
- Em bấm nhầm số rồi em ạ! Làm gì có cô gái
nào?
- Hi! Biết đâu đấy!
More...
By Phương Phương
EM
- NAI VÀNG SƯ TỬ?
Em
"Nai Vàng"..."Sư Tử"
Em
nắng sớm mưa chiều
Em
gần gũi thương yêu
Em
lạnh lùng...giận dỗi
Trái
tim tôi chìm nổi
Quyện
vào em tháng ngày
Chát
chua hay mật ngọt
Em
vẫn làm tôi say?
Thương
tôi kiếp đọa đầy
Thương
em đời dâu bể
Xa
em ư - không thể
Sao
phập phồng ...tôi ơi!
Ước
có hai cuộc đời
Cũng
dành cho em cả
Em
"Nai vàng"... "Sư Tử"
Cũng
xin là của tôi.
More...
By Phương Phương
"KHỔ"
VÌ NGƯỜI TỐT!
Tặng
họa sĩ LCĐ và Nico
Tôi
đã từng sững sờ và mất ngủ khi thất vọng về một người mà tôi "tưởng là
bạn".
Sau
cú sốc mà "người tưởng là bạn" gây ra cho mình tôi đã mau chóng lãng quên và không còn nghĩ gì đến
người ấy. Lòng thanh thản và nhẹ nhàng như đã nhận được một bài học về "lòng
tin". Bây giờ nhớ lại chỉ thầm thốt lên:
-
Ôi! danh dự con người rẻ đến thế sao?
Nhưng
có bao giờ bạn phải khổ vì một người tốt chưa?
Tôi
khổ về điều này... Người tốt làm trái tim tôi ấm áp lung linh nhưng cũng làm tôi
mất ngủ không kém. Chỉ có điều trong tâm thức của mình khi nghĩ về người ấy thấy
cuộc đời đáng sống biết bao.
More...
By Phương Phương
ƯỚC


Tôi đi bên cạnh con trai! Thằng đàn ông cao lớn và lịch lãm luôn ôm chặt vai mẹ vì biết mẹ sợ qua đường.
Đi trên đường hoa Nguyễn Huệ ngước nhìn «Hòn ngọc Viễn Đông» lung linh về đêm nó hào hứng :
- Mẹ ơi! Ước gì mẹ giàu có như mấy đại gia xếp hạng nhỉ?
- Để làm gì hả con?
- Nếu mẹ giàu thế mỗi ngày mẹ cho con mười ngàn đô để con tiêu xài chứ?
- Hì! Sao ít thế? Mẹ cho hẳn một trăm ngàn đô cho con xài thoải mái.
Đang đi nó khựng lại nhìn tôi há miệng ngạc nhiên :
- Trời! Mẹ "chịu chơi" thật đấy! Con không ngờ
- Ừ! Đã ước thì cứ thoải mái mà ước con ạ! Ai lại đi "hạn chế" ước mơ bao giờ.
Nó vẫn nắm chặt tay mẹ và tủm tỉm cười :
- Hihi! Mẹ của con "hào phóng" quá thể! Nhưng mà mẹ ơi! Con tưởng tượng nếu mẹ giàu mà cho con nhiều tiền như thế thì mẹ chẳng bao giờ có một thằng con như "cu Bi" của mẹ bây giờ đâu mẹ ạ!
- Sao thế con ?
- Chỉ nghĩ cách tiêu cho hết tiền thôi chắc sẽ khùng điên mất rồi và làm gì còn thời gian nghĩ đên việc đi dạo phố với mẹ thế này mẹ nhỉ?
Tôi mỉm cười và thấy vui vui trong lòng. Thằng con trai bé bỏng ngày nào của tôi luôn biết "dừng lại" và đã sớm thấy được sự nguy hiểm của đồng tiền không phải do mình làm ra bằng mồ hôi nước mắt.
Tôi chợt nhớ đến câu nói của một nhà giáo nói với tôi: "Em thật hạnh phúc vì em có một thằng con ngoan".
Saigon 6/09.
More...